Người dịch: Whistle

“Có!” Tiếng động hỗn loạn vang lên từ trong phòng, sau đó cửa mở ra, Lưu Dịch quần áo hơi lộn xộn bước ra.

Phía sau y hình như có một bóng người hoảng hốt lóe lên.

“Chu sư…, ngươi đến rồi sao.”

Lưu Dịch theo bản năng lỡ lời, bèn vội vàng dừng lại:

“Nghe nói Chu huynh đệ đi xa, vậy mà lại chứng Hắc Thiết trên đường, thật là đáng chúc mừng, ta dẫn ngươi đi gặp Tiết trưởng lão.”

Trong lúc nói chuyện, Lưu Dịch không giấu được vẻ hâm mộ.

“Làm phiền sư huynh rồi.” Chu Giáp gật đầu.

“Đừng.” Lưu Dịch liên tục xua tay:

“Ngươi đã là Hắc Thiết, đừng gọi là sư huynh nữa, ta đảm đương không nổi.”

“Lễ không thể phế.” Chu Giáp lắc đầu, nghiêng người:

“Sư huynh, mời.”

“Được, được.” Lưu Dịch gật đầu, vẻ mặt có chút kích động.

Phàm Giai, Hắc Thiết, tuy rằng chỉ cách nhau một bước, nhưng địa vị lại khác biệt, một bên là cao cao tại thượng, một bên lại bình thường.

Chu Giáp trở thành Hắc Thiết, thái độ vẫn như cũ, chỉ như vậy cũng đủ để khiến Lưu Dịch có hảo cảm.

Thái độ của y cũng thân thiết hơn rất nhiều.

“Mạc Ly trưởng lão đã từng nói, sư đệ căn cơ rất vững chắc, có hy vọng trở thành Hắc Thiết hơn so với những người khác trên đảo, lúc đó, ta vẫn chưa tin.”

Đi trên đường, Lưu Dịch nói:

“Không ngờ, chỉ trong hai năm, sư đệ đã trở thành Hắc Thiết.”

“Thật sự là…”

“Khiến người ta ghen tị!”

“Ta cũng chỉ là may mắn.” Chu Giáp mỉm cười:

“Ngày hôm đó, lúc đi thuyền ngang qua Thiên Lôi phong, nhìn thấy lôi điện rơi xuống, lòng có cảm giác, vừa lúc bên cạnh lại có Nguyên Chất Siêu phẩm mà sư bá ban tặng.”

“Liền thử một chút.”

“Không ngờ, lại thành công.”

Từ một tháng trước, Chu Giáp đã nghĩ ra lý do giải thích cho sự tiến bộ của mình.

“Cảm ngộ.”

Cho dù là vương triều Đại Lâm hay là những thế giới khác đều có chung một cách nói, một người nào đó đột nhiên cảm ngộ Đại Đạo, tu vi tăng vọt.

Vào thời đại vương triều Đại Lâm, võ giả đột phá Tiên Thiên, phần lớn là dựa vào cảm ngộ.

Người khác có thể…

Chu Giáp đương nhiên cũng có thể.

Quá trình là thật hay giả không quan trọng, tu vi Hắc Thiết lại không thể nào giả được.

“Sư đệ quả nhiên rất lợi hại.” Lưu Dịch cảm thán nói:

“Người với người, quả nhiên là không thể nào so sánh, sư đệ tuổi còn trẻ đã trở thành Hắc Thiết, tương lai trở thành Hắc Thiết trung kỳ chỉ là chuyện sớm muộn.”

“Hậu kỳ, cũng chưa chắc đã không có hy vọng.”

Sau khi trở thành Hắc Thiết, có thể nói là khó khăn trùng trùng, muốn trở thành Hắc Thiết hậu kỳ, chỉ dựa vào thiên phú là không đủ.

Cho dù Lưu Dịch bội phục ngộ tính của Chu Giáp, nhưng y vẫn không cho rằng Chu Giáp có thể đạt đến cảnh giới đó.

Chu Giáp cười, không nói gì.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đến Truyền Pháp điện, trọng địa của Tiểu Lang đảo.

“Thôi trưởng lão?”

Nhìn thấy lão già trong điện, Lưu Dịch sững sờ:

“Chẳng phải hôm nay đến phiên Tiết trưởng lão trực sao?”

“Thạch Thành có chuyện, ông ta đến đó rồi.” Thôi trưởng lão tóc bạc trắng, nếp nhăn trên mặt chồng chất, giọng nói yếu ớt.

Tuổi tác của ông ta e rằng đã hơn chín mươi.

Tuổi thọ trung bình của cường giả Hắc Thiết vượt xa người bình thường, nhưng giới hạn vẫn là hơn một trăm tuổi.

Một lão già chín mươi tuổi đã sớm nên an hưởng tuổi già.

“Trong thành lại xảy ra chuyện sao.” Lưu Dịch cau mày, lắc đầu, bất lực nói:

“Vậy làm phiền Thôi trưởng lão đăng ký cho Chu sư đệ, truyền thụ công pháp, vãn bối đi chuẩn bị thẻ bài thân phận.”

“Ừ.”

Thôi trưởng lão phất tay, nhìn Chu Giáp, nếp nhăn trên mặt dồn lại, tạo thành nụ cười:

“Người trẻ tuổi, không tệ.”

“Làm phiền tiền bối.” Chu Giáp chắp tay.

“Sau khi trở thành Hắc Thiết, có thể xin tu luyện một trong Tam Công.” Thôi trưởng lão run rẩy lấy ra ba quyển sách từ ngăn kéo dưới bàn đặt lên:

“Kim Ngọc Công, Thần Hoàng Quyết, Bách Luyện Vấn Tâm Pháp.”

“Ngươi chọn bộ nào?”

“Tiền bối.” Chu Giáp hỏi:

“Ngài có thể giới thiệu một chút không?”

“Hả?” Thôi trưởng lão sững sờ:

“Sư phụ ngươi không nói…”

“Ồ!”

Như thể đã hiểu ra, Thôi trưởng lão gật đầu:

“Ba bộ công pháp này đều có ưu, nhược điểm, thực chất, cấp bậc gần như giống nhau, chỉ là Kim Ngọc Công có phương pháp tiện lợi, chính là mượn Hàn Đàm chi lực trên đảo.”

“Nếu như không có Hàn Đàm thì cũng có thể dùng ngoại vật khác, nhưng tốc độ tu luyện sẽ chậm hơn.”

“Thần Hoàng Quyết, căn cơ vững chắc, dung hợp Phật, Đạo, Thần, nhưng từ khi được sáng tạo đến giờ, vẫn chưa từng có ai luyện thành Thập Quan Thần Hoàng Quyết.”

“Bách Luyện Vấn Tâm Pháp có tác dụng kéo dài tuổi thọ, tốc độ hồi phục sau khi bị thương rất nhanh, lực bộc phát mạnh mẽ, nhưng lại có một khuyết điểm, chính là sau này phải cấm dục.”

Dừng lại một chút, Thôi trưởng lão nói tiếp:

“Thần Hoàng Quyết, Bách Luyện Vấn Tâm Pháp, bây giờ ta có thể đưa cho ngươi, còn truyền thừa Kim Ngọc Công lại ở chỗ Mạch chủ, cần phải báo cáo chờ chỉ thị.”

Chu Giáp thở dài.

Hắn không thể nào tu luyện Bách Luyện Vấn Tâm Pháp.

Nói là có thể tu luyện Kim Ngọc Công, nhưng thực chất chắc chắn sẽ rất phiền phức, hơn nữa, người ngoài như Chu Giáp e rằng cũng không thể nào thường xuyên mượn Hàn Đàm trên đảo.

Thực chất chỉ có một lựa chọn.

“Ta chọn Thần Hoàng Quyết.”

“Ừ.”

Thôi trưởng lão không hề bất ngờ, những tu sĩ ngoại tộc trên đảo phần lớn đều chọn như vậy, ông ta bèn đẩy quyển sách Thần Hoàng Quyết cho Chu Giáp:

“Vẫn như cũ, sau khi sao chép, phải trả lại trong vòng ba ngày, không được truyền ra ngoài, nếu không, xử trí theo môn quy.”

“Tiền bối.” Chu Giáp cầm sách, tò mò hỏi:

“Nếu môn công pháp này chưa từng có người tu luyện đến tầng thứ mười, vậy làm sao có thể chứng minh tầng thứ mười thực sự tồn tại?”

“Chuyện này ngươi không cần phải lo lắng.” Thôi trưởng lão mỉm cười, như thể cảm thấy Chu Giáp lo lắng quá mức, nhưng ông ta vẫn giải thích:

“Thần Hoàng Quyết là do tiền bối trên đảo và cao thủ Huyền Không tự liên thủ sáng tạo, sau khi được sáng tạo, đã được Diên Pháp đại sư xem qua, đương nhiên sẽ không sai.”

0.48238 sec| 2403.719 kb